ĐÔNG Y ĐƯỢC VÀO SÁCH CỦA WHO
Bài đăng báo Sức khỏe cộng đồng số 15 (65) ngày 12/06/2019
Hàng chục năm sau ngày toàn cầu hóa, lần đầu tiên trong lịch sử, Tổ chức Y tế thế giới (WHO) đã thống nhất đưa Đông y vào sách yếu lược toàn cầu bản mới nhất. Quyết định này được xem là có một tác động vô cùng lớn.
Ngày 25-5, Hội đồng Y tế thế giới, cơ quan điều hành Tổ chức Y tế thế giới (WHO), đã thông qua sách yếu lược toàn cầu phiên bản thứ 11 (Phân loại thống kê bệnh tật và các vấn đề sức khỏe liên quan - ICD), trong đó dành hẳn một chương cho đông y - lần đầu tiên trong lịch sử!
ICD là văn bản quan trọng trong ngành y thế giới. Nó thống kê hàng ngàn loại bệnh tật và các chẩn đoán y khoa, ảnh hưởng đến các công trình nghiên cứu và có thể được dùng để xác định phạm vi bảo hiểm.
WHO giải thích: Mục đích của ICD là thu thập thông tin về toàn bộ các vấn đề sức khỏe và phương pháp chữa trị. Lý do đưa y học cổ truyền vào là vì nó được thực hành bởi hàng trăm ngàn thầy thuốc trên khắp thế giới.
Trong nhiều thế kỷ, các loài cây cỏ, động vật… đã được sử dụng trên khắp thế giới để bào chế thuốc chữa bệnh. Nhưng chỉ ở Trung Quốc, trường phái y học này mới được nghiên cứu, ghi chép và thực hành một cách có hệ thống nhất.
Ngày nay, Đông y phổ biến rộng rãi ở châu Á, bao gồm Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc, Việt Nam… Phải mất đến hơn 10 năm để WHO tập hợp đại diện của nhiều nước châu Á nhằm cô đọng lại kiến thức chữa bệnh hàng ngàn năm vào một hệ thống phân loại rõ ràng.
Ông Tarik Jasarevic - người phát ngôn của WHO - nói rằng Đông y chưa được mô tả chi tiết, hoặc còn tương đối mơ hồ, trong y văn thế giới; việc đưa nó vào ICD sẽ giúp liên kết phương pháp thực hành y học cổ truyền với "chuẩn mực toàn cầu và phát triển tiêu chuẩn".
Thực tế, tại Trung Quốc, xung quanh tính an toàn và hiệu quả của Đông y cũng tồn tại hai luồng dư luận ủng hộ và phản đối. Một điểm sáng đó là Giải Nobel 2015 dành cho nhà khoa học Trung Quốc Tu Youyou nhờ tìm ra thuốc chữa sốt rét artemisinin (thanh hao tố) từ y học cổ truyền.
Y học cổ truyền được WHO công nhận là hoàn toàn có cơ sở
Lý luận Đông y dựa trên nền tảng: Âm Dương, Ngũ Hành. Âm Dương, Ngũ Hành cân bằng thì cơ thể khỏe mạnh.
Để chữa trị bệnh tật, Đông y sử dụng 8 biện pháp cơ bản (gọi là bát pháp) - "hãn" (làm ra mồ hôi), "thổ" (gây nôn), "hạ" (thông đại tiện), "hòa" (hòa giải), "ôn" (làm ấm), "thanh" (làm mát), "tiêu" (tiêu tích trệ), "bổ" (bồi bổ) để khôi phục cân bằng chỉnh thể, hóa giải mâu thuẫn giữa "chính khí" (sức chống bệnh) và "tà khí" (tác nhân gây bệnh). Đặc biệt để thực hiện việc hóa giải có hiệu quả nhất, Đông y chủ trương "trị vị bệnh" (chữa từ khi bệnh chưa hình thành). 2000 năm trước, Nội kinh - bộ sách kinh điển của Đông y đã viết: Bậc thánh y không chờ khi bệnh hình thành rồi mới chữa trị, mà chữa từ khi chưa phát bệnh. Bệnh đã hình thành mới dùng thuốc, xã hội đã rối loạn mới lo chấn chỉnh, khác gì khi khát nước mới lo đào giếng, giặc tới nơi mới đúc binh khí, chẳng quá muộn sao? (Thánh nhân bất trị dĩ bệnh, trị vị bệnh; bệnh dĩ thành nhi hậu dược chi, loạn dĩ thành nhi hậu trị chi, ví do khát nhi xuyên tỉnh, đấu nhi chú binh, bất diệc vãn hồ). Do chủ trương "trị vị bệnh" nên Đông y rất coi trọng dưỡng sinh - nâng cao "chính khí", chính khí đầy đủ thì bệnh tật không thể xâm phạm (Chính khí tồn nội, tà bất khả can). Trong sách Nội kinh, dưỡng sinh được đặt vào vị trí tối cao, còn trị liệu chỉ được xem là biện pháp ở bình diện thấp. Tấn công trực tiếp vào "bệnh tà" chỉ được Đông y xem như biện pháp cuối cùng, bất đắc dĩ. "Trị vị bệnh", "phòng bệnh hơn chữa bệnh" - là chiến lược y tế vô cùng sáng suốt và là nét văn hóa độc đáo của Đông y từ ngàn năm xưa. Ngày nay, khi phổ bệnh đang có xu hướng chuyển từ nhiễm trùng sang bệnh tâm thân, nội tiết, chuyển hóa, phương thức sống,... thì chiến lược đó sẽ còn có giá trị thực tiễn và khoa học to lớn hơn nữa.
Đông y là nhân thuật, nên đối tượng chính của Đông y không phải là "bệnh" mà là "con người". Con người trong Đông y cùng với môi trường, vũ trụ hợp thành một chỉnh thể thống nhất, người xưa gọi đó là "Thiên nhân hợp nhất". Bản thân con người cũng là một chỉnh thể thống nhất, nên tinh thần và thể xác hợp nhất với nhau, người xưa gọi đó là "Hình thần hợp nhất".
Phương châm cơ bản của Đông y trong chữa bệnh là "lưu nhân trị bệnh" - nghĩa là trước hết phải giữ lấy mạng sống của con người, sau đó mới nghĩ tới vấn đề khống chế, tiêu trừ ổ bệnh. Mục tiêu chữa bệnh của Đông y là lập lại trạng thái "cân bằng chỉnh thể". Do đó trong quá trình chữa bệnh, Đông y coi trọng khả năng tự khôi phục và tái tạo của cơ thể con người, lấy việc huy động tiềm năng của con người làm phương châm chính. Vì vậy, bệnh nhân được coi là chủ thể, "nhân vi bản bệnh vi tiêu" - nghĩa là người là gốc, là chủ thể, bệnh chỉ là ngọn.
Dong y dùng thuốc tùy theo nguyên tắc "Biện chứng luận trị" - nghĩa là tùy theo chứng trạng biểu hiện ở người bệnh mà sử dụng phép chữa, bài thuốc khác nhau. Trên lâm sàng, trăm người mắc cùng một bệnh, có thể được chữa trị bằng hàng trăm phương thuốc khác nhau. Vì phương thuốc được lập ra theo nguyên tắc "Biện chứng luận trị" - tức phỏng theo bệnh tình cụ thể ở từng người bệnh. "Phương giả phỏng dã" như y gia thời xưa thường nói.
Vì lẽ đó, không hiếm những trường hợp bệnh nhân đã ở trong tình trạng “bệnh viện giả về” mà khi gặp thầy gặp thuốc ở các cơ sở khám chữa bệnh bằng y học cổ truyền có uy tín thì khả năng cao được điều trị cho bớt bệnh hoặc cải thiện chất lượng cuộc sống. Trong danh sách của nhà thuốc gia truyền Thọ Xuân Đường có hàng ngàn trường hợp bệnh nhân đã có được sự may mắn này.
An Hà